Xét xử các cán bộ "cấp hai" Đạo luật Smith xét xử các lãnh đạo Đảng Cộng sản

Elizabeth Gurley Flynn là một trong những bị cáo cấp hai.

Sau phán quyết năm 1949, các công tố viên đợi cho đến khi các vấn đề hiến pháp được Tối cao Pháp viện giải quyết trước khi xét xử thêm các nhà lãnh đạo CPUSA.[3] Khi phán quyết Dennis năm 1951 giữ nguyên bản án được công bố, các công tố viên đã khởi xướng cáo trạng thêm 132 lãnh đạo CPUSA, được gọi là các bị cáo "chuỗi thứ hai" hoặc "cấp hai".[134][135] Các bị cáo cấp hai bị truy tố trong ba đợt: 1951, 1954, và 1956.[3] Các phiên tòa xét xử được tổ chức tại hơn 10 thành phố, bao gồm Los Angeles (15 bị cáo CPUSA, bao gồm Dorothy Healey, lãnh đạo nhánh CPUSA ở California); New York (21 bị cáo, bao gồm các thành viên Ủy ban Quốc gia Claudia Jones và Elizabeth Gurley Flynn); Honolulu, Pittsburgh, Philadelphia, Cleveland, Baltimore, Seattle, Detroit, St. Louis, Denver, Boston, Puerto Rico và New Haven.[136][137]

Các bị cáo cấp hai gặp khó khăn trong việc tìm luật sư đại diện. Năm luật sư bào chữa tại phiên tòa năm 1949 đã bị bỏ tù vì khinh thường tòa án,[77] và cả Abraham J. Isserman và Harry Sacher đều bị xóa đăng ký hành nghề.[138] Luật sư cho các bị cáo khác thường bị các tòa án, nhóm luật sư và hội đồng cấp phép tấn công, khiến nhiều luật sư bào chữa tránh các vụ kiện theo Đạo luật Smith.[139] Một số bị cáo buộc phải liên hệ với hơn 100 luật sư trước khi tìm được người;[140] bị cáo Steve Nelson không thể tìm được luật sư đại diện ở Pennsylvania, vì vậy buộc phải đại diện cho chính mình.[141] Các thẩm phán đôi khi phải chỉ định luật sư không mong muốn cho những bị cáo không tìm được luật sư.[142] National Lawyers Guild cung cấp một số luật sư cho các bị cáo, nhưng vào năm 1953, Bộ trưởng Bộ Tư pháp Herbert Brownell Jr. đe dọa liệt tổ chức này là một tổ chức lật đổ, khiến một nửa số thành viên phải rời đi.[143]

Một số bị cáo cấp hai đã không thể đăng ký tại ngoại vì chính phủ từ chối cho phép quỹ bảo vệ pháp lý Civil Rights Congress (CRC) cung cấp kinh phí bảo lãnh tại ngoại..[144][145] CRC vi phạm hệ thống tư pháp vì đã đăng ký bảo lãnh cho các bị cáo trong phiên tòa năm 1949, và bốn trong số các bị cáo đó bỏ trốn vào năm 1951.[144] Các lãnh đạo của CRC đã được triệu tập trước một bồi thẩm đoàn lớn và yêu cầu xác định các nhà tài trợ đã đóng góp tiền vào quỹ bảo lãnh.[144] Tiểu thuyết gia Dashiell Hammett, một nhà quản lý quỹ CRC, viện dẫn Tu chính án thứ năm, từ chối xác định danh tính các nhà tài trợ và bị kết án sáu tháng tù.[144]

Để cung cấp nhân chứng cho các phiên tòa cấp hai, Bộ Tư pháp dựa vào hàng chục người cung cấp thông tin, những người đã đi toàn thời gian từ phiên tòa này đến phiên tòa khác, làm chứng về chủ nghĩa cộng sản và CPUSA. Những người cung cấp thông tin đã được trả tiền cho thời gian làm việc; ví dụ, Budenz kiếm được $70.000 ($673.947 vào năm 2019[73]) từ các hoạt động nhân chứng.[146]

Phán quyết California bị đảo ngược

Earl Warren, Chánh án khi phán quyết Yates được đưa ra năm 1957.

Các Tòa Phúc thẩm Liên bang giữ nguyên tất cả các bản án của các cán bộ cấp hai. Tối cao Pháp viện từ chối xét xử lại cho đến năm 1956, khi đồng ý nghe kháng cáo của các bị cáo ở California; dẫn đến phán quyết bước ngoặt Yates v. United States.[135][147] 14 cán bộ CPUSA cấp hai từ California bị kết tội vi phạm Đạo luật Smith đã kháng cáo và vào 17 tháng 6 năm 1957, được gọi là "Thứ Hai Đỏ", Tối cao Pháp viện đã đảo ngược các kết án trước đó. Vào thời điểm Tòa ra phán quyết vụ Yates v. United States với số phiếu 6–1, 4 trong số các Thẩm phán Tối cao Pháp viện ủng hộ phán quyết Dennis (1951) đã bị thay thế, bao gồm cả Chánh án Vinson. Ông được thay thế bởi Chánh án Earl Warren.[124]

Quyết định Yates làm suy yếu phán quyết Dennis năm 1951 khi cho rằng bạo lực trừu tượng mang tính tương lai có thể không bị cấm, nhưng việc kích động bạo lực thì có thể.[148] Viết cho đa số, Thẩm phán John Marshall Harlan đưa ra khái niệm cân bằng giữa quyền tự bảo vệ của xã hội với quyền tự do ngôn luận.[124] Ông viết:[149][150]

We are thus faced with the question whether the Smith Act prohibits advocacy and teaching of forcible overthrow as an abstract principle, divorced from any effort to instigate action to that end, so long as such advocacy or teaching is engaged in with evil intent. We hold that it does not.... In failing to distinguish between advocacy of forcible overthrow as an abstract doctrine and advocacy of action to that end, the District Court appears to have been led astray by the holding in Dennis that advocacy of violent action to be taken at some future time was enough.
Do vậy, chúng ta phải đối mặt với câu hỏi liệu Đạo luật Smith có cấm vận động và truyền giảng việc bạo động lật đổ như một nguyên tắc trừu tượng, tách biệt với mọi nỗ lực xúi giục hành động nhằm đạt được mục đích đó hay không, miễn là việc vận động hoặc truyền giảng đó được thực hiện với mục đích xấu. Chúng tôi cho rằng là không.... Khi không phân biệt được giữa chủ trương lật đổ như một học thuyết trừu tượng và chủ trương hành động cho mục đích đó, Tòa án Quận dường như đã bị lạc hướng ở Dennis rằng chủ trương hành động bạo lực được thực hiện vào một thời điểm nào đó trong tương lai là đủ.

Yates không khẳng định Đạo luật Smith là vi hiến hoặc bác bỏ quyết định Dennis , nhưng Yates hạn chế việc áp dụng Đạo luật ở mức độ gần như không thể thi hành.[151][152] Quyết định Yates khiến một số thành viên bảo thủ của Quốc hội phẫn nộ, đưa ra luật để hạn chế quyền xét xử của tư pháp đối với một số bản án liên quan đến tội dụ dỗ và phản quốc. Dự luật này đã không được thông qua.[153]

Điều khoản thành viên

Bốn năm sau quyết định Yates, Tối cao Pháp viện đã đảo ngược việc kết tội một lãnh đạo CPUSA cấp hai khác, John Francis Noto ở New York, trong vụ Noto v. United States năm 1961.[154] Noto bị kết án theo điều khoản thành viên của Đạo luật Smith, và ông đã phản đối tính hợp hiến của điều này khi kháng cáo.[155] Điều khoản thành viên nằm trong một phần của Đạo luật Smith tội phạm hóa việc "tổ chức hoặc giúp đỡ tổ chức bất kỳ xã hội, nhóm hoặc hội đồng gồm những người truyền dạy, vận động hoặc khuyến khích lật đổ hoặc phá hủy bất kỳ chính phủ nào ở Hoa Kỳ bằng vũ lực hoặc bạo lực; hoặc trở thành thành viên của, hoặc liên kết với bất kỳ xã hội, nhóm hoặc hội người nào như vậy, biết mục đích của họ ...".[4] Tòa nhất trí đảo ngược bản án vì bằng chứng được đưa ra tại phiên tòa không đủ để chứng minh rằng Đảng chủ trương hành động (ngược với lý thuyết đơn thuần) lật đổ chính quyền.[155] Thay mặt cho đa số, Thẩm phán Harlan đã viết:[156]

The evidence was insufficient to prove that the Communist Party presently advocated forcible overthrow of the Government not as an abstract doctrine, but by the use of language reasonably and ordinarily calculated to incite persons to action, immediately or in the future.... In order to support a conviction under the membership clause of the Smith Act, there must be some substantial direct or circumstantial evidence of a call to violence now or in the future which is both sufficiently strong and sufficiently pervasive to lend color to the otherwise ambiguous theoretical material regarding Communist Party teaching and to justify the inference that such a call to violence may fairly be imputed to the Party as a whole, and not merely to some narrow segment of it.

Bằng chứng không đủ để chứng minh rằng Đảng Cộng sản hiện chủ trương bạo động lật đổ Chính quyền không là một học thuyết trừu tượng, mà bằng cách sử dụng ngôn ngữ được tính toán hợp lý và thông thường để kích động mọi người hành động, ngay lập tức hoặc trong tương lai .... Để ủng hộ kết tội theo điều khoản thành viên của Đạo luật Smith, phải có một số bằng chứng trực tiếp hoặc cụ thể đáng kể về lời kêu gọi bạo lực hiện tại hoặc trong tương lai đủ mạnh và đủ sức lan tỏa để tô màu cho tài liệu lý luận mơ hồ khác liên quan đến lời dạy của Đảng Cộng sản và để biện minh cho suy luận rằng lời kêu gọi bạo lực như vậy có thể được áp dụng một cách công bằng cho toàn Đảng, chứ không chỉ cho một số phần nhỏ.

Phán quyết không khẳng định điều khoản thành viên là vi hiến.[155] Trong các ý kiến đồng tình, Thẩm phán Black và Douglas cho rằng điều khoản thành viên của Đạo luật Smith là vi hiến vì vi phạm Tu chính án thứ nhất, với Douglas viết rằng "lời nói, thái độ và liên kết trong trường hợp này ... theo quan điểm của tôi, được bảo vệ hoàn toàn bởi Tu chính án thứ nhất và không bị Chính quyền Liên bang điều tra, kiểm tra hoặc truy tố."[154][155]

Phán quyết cuối cùng

Năm 1958, tại phiên tòa thứ hai, Junius Scales, lãnh đạo chi nhánh Bắc Carolina của CPUSA, trở thành thành viên CPUSA cuối cùng bị kết án theo Đạo luật Smith. Ông là người duy nhất bị kết án sau quyết định Yates.[3][157] Các công tố viên đã theo đuổi vụ án của Scales vì ông đặc biệt ủng hộ hành động chính trị bạo lực và có kỹ năng võ thuật.[3] Scales bị buộc tội vì vi phạm điều khoản thành viên của Đạo luật Smith, không phải vì điều khoản cấm vận động bạo lực chống lại chính quyền.[158] Trong kháng cáo lên Tối cao Pháp viện, Scales cho rằng Đạo luật McCarran năm 1950 khiến điều khoản thành viên Đạo luật của Smith vô hiệu, vì Đạo luật McCarran quy định rõ ràng rằng bản thân việc các thành viên của một đảng cộng sản không phải là một điều vi phạm bất kỳ điều luật hình sự.[159][160] Năm 1961, Tối cao Pháp viện, trong một quyết định 5–4, giữ nguyên kết tội của Scales, nhận thấy rằng điều khoản thành viên của Đạo luật Smith không bị Đạo luật McCarran bác bỏ, bởi vì Đạo luật Smith yêu cầu các công tố viên phải chứng minh rằng có sự ủng hộ trực tiếp của bạo lực; và thứ hai, tư cách thành viên của bị đơn là đáng kể và tích cực, không chỉ thụ động hoặc về lý thuyết.[161][162] Hai Thẩm phán của Tối cao Pháp viện ủng hộ quyết định Yates năm 1957, Harlan và Frankfurter, đã bỏ phiếu duy trì kết tội Scales.[153]

Scales là bị cáo duy nhất bị kết án theo điều khoản thành viên. Tất cả những người khác đều bị kết tội âm mưu lật đổ chính quyền[158] Tổng thống Kennedy giảm án cho Scales vào đêm Giáng sinh năm 1962, khiến Scales trở thành bị cáo cuối cùng của Đạo luật Smith được ra tù.[163] Scales là quyết định duy nhất của Tối cao Pháp viện duy trì kết tội chỉ dựa trên tư cách thành viên của một đảng chính trị.[164]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Đạo luật Smith xét xử các lãnh đạo Đảng Cộng sản http://www.citizensource.com/History/20thCen/Smith... http://caselaw.lp.findlaw.com/scripts/getcase.pl?c... http://law.justia.com/cases/federal/appellate-cour... http://supreme.justia.com/cases/federal/us/339/162... http://supreme.justia.com/cases/federal/us/341/494... http://supreme.justia.com/cases/federal/us/343/1/c... http://supreme.justia.com/cases/federal/us/354/298... http://supreme.justia.com/cases/federal/us/367/290... http://articles.latimes.com/1988-08-27/news/mn-888... http://www.leagle.com/xmlResult.aspx?xmldoc=194928...